CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_63

Trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Dịch Dương thoáng qua một tia lạ thường.

Không nhịn nổi mà cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng. Bàn tay ấm áp xoa xoa bụng nàng.

“Bây giờ có cảm giác chưa?” ý hắn hỏi đến cử động của thai nhi.

Lâm Hi Hi có chút kinh ngạc. Đôi mắt trong veo có chút không thể tin nổi. Nàng nhè nhẹ lắc đầu, dừng lại nhìn hắn, động tác nhẹ nhàng “Bây giờ chưa có, còn sớm quá!”

Hàng lông mi dày của Tần Dịch Dương đã che đi tâm trạng của hắn. Chỉ nhìn thấy khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nhạt “Là anh quá nóng vội.”

“Hi Hi. . .” Hắn đột nhiên gọi nhẹ một tiếng. Cúi đầu để cùng tầm mắt với nàng, dừng ở ánh mắt nàng.

Lâm Hi Hi cũng nhìn hắn, chờ câu nói tiếp theo của hắn.

Cô gái nhỏ này thoạt nhiên lại giống như lần đầu gặp mặt, ngoan ngoãn nghe lời. Hắn cuối cùng cũng lấy lại được niềm tin của nàng. Vì niềm tin là từ tận sâu trái tim mà có, chỉ cần nàng yêu, nàng sẽ tin tưởng.

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, hắn chậm rãi nói: “Qua thời gian này, cùng anh về Anh. Anh đưa em đi xác nhận thân phận của em. Em nói đúng, đó là định mệnh của cuộc đời anh, muốn thoát khỏi cũng không được. . . Nói anh nghe, em đồng ý đi theo anh, đúng không?”

Trong câu nói sâu xa của hắn có một thứ khiến người khác bị cám dỗ, khiến nàng không thể quay mắt đi.

“Em. . .” đầu óc Lâm Hi Hi có chút mơ màng, không biết tại sao hắn lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này.

Ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương nắm lấy cằm của nàng. Khuôn mặt tuấn tú tới gần nàng, nhẹ nhàng thở sâu mang theo một cảm giác áp bức nói: “Nói, em muốn đi với anh, bất kể anh đi đâu.”

Giờ phút này, hắn quyết định, không có kiên nhẫn đợi nàng nói ra những câu phòng bị, chỉ muốn ép nàng nói ra những lời thật lòng nhất.

Cả lòng Lâm Hi Hi như bị buộc căng lại vậy.

Khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, bàn tay đặt trên bàn từ từ siết chặt lại.

“. . . Vâng.” Nàng nhắm chặt mắt, lấy hết dũng khí để nói ra một chữ, rồi lại từ từ mở đôi mắt ra. Đôi mắt đã có một màn sương bao phủ “Sớm biết thân phận của anh, em đã bắt đầu thử chấp nhận mọi thứ của anh. Em đã từng nghĩ muốn thoát khỏi anh nhưng không có cách nào cả. Em thoát không nổi. . . Em vẫn yêu anh. . .”

Đúng vậy. Hắn thắng rồi. Thật ra có thể nói từ trước đến nay đều là hắn thắng cả. Nàng yêu hắn, trước giờ chưa bao giờ dừng lại.

Người Tần Dịch Dương chợt cứng đờ.

Ánh mắt Lâm Hi Hi dịu xuống, đem vẻ yếu đuối trong lòng hiện ra hết. Vươn đôi tay mềm mại quấn quanh cổ hắn, đôi mắt ngấn lệ.

“Em vẫn yêu anh. . . đừng lừa dối em lần nữa. . . xin anh. . .”

Lúc này, nàng giống như cây nho mùa hạ, quấn chặt lấy cây đại thụ trước mắt. Bày tỏ hết mọi nỗi lo và tình yêu của bản thân.

Cô gái nhỏ này từng trong khói đạn thương trường lộ ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại mất đi tài năng sắc bén của mình. Nàng không nắm chắc được trái tim mình. Luôn đắm chìm trong vòng tay của người đàn ông Tần Dịch Dương này.

Tần Dịch Dương vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng. Đôi lông mày đẹp lộ ra một sự trầm lắng phức tạp.

Cô gái nhỏ này!

Đây là lần cuối cùng, nàng vẫn không thể tránh khỏi mà thỏa hiệp với hắn. Trái tim của nàng đối với hắn vẫn luôn yếu đuối. Chỉ cần nói hủy là hủy, thoát khỏi vẻ lạnh lùng. Cả thân thể và trái tim đều ỷ lại vào hắn, tin tưởng hắn.

Tần Dịch Dương nhắm đôi mắt sâu hút lại, đem nàng ôm chặt hơn, để nàng chôn khuôn mặt vào gáy, ở tai nàng trầm giọng: “Sao em lại ngốc như vậy. . .”

Trong tình yêu, nàng sớm đã đơn thuần đến tận cùng rồi. Ngay bây giờ hắn muốn nàng làm thế nào, nàng chỉ sợ sẽ không hề do dự mà làm theo hắn.

Cho nên xin lỗi, Hi Hi.

Tần Dịch Dương đem cả người nàng từ ghế ôm lên, ôm đến chiếc bàn chất đầy quần áo và vải vóc. Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo những giọt nước mắt trong suốt của nàng, bàn tay lớn ấm áp giúp nàng lau khô mắt.

“Đừng khóc nữa. . . Đồ ngốc. . . Anh biết em yêu anh. . .” Hắn thấp giọng dỗ dành nàng “ Đừng khóc, đừng khóc. . .”

Nước mắt của nàng cứ rơi mãi trên ngón tay hắn. Tần Dịch Dương cúi đầu thở dài một tiếng, bàn tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, hôn lên môi nàng.

Cánh môi thơm bị đầu lưỡi nóng rực tách ra, tiến vào thần tốc, thăm dò thật sâu. Bàn tay lớn chế ngự đằng sau gáy không cho nàng lui lại, trong những tiếng rên quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không buông ra, dùng sức mà hút lấy những yêu thương. Đổi lại là thân thể nàng run lên từng đợt, nàng thiếu không khí sắp không thể thở nổi rồi, chỉ có thể dựa vào không khí truyền đến từ miệng hắn.

Trong phòng hóa trang không ai lui tới cũng không có ai chú ý.

Sau khi nàng mang thai, mùi vị trên người lại càng mê người. Mỗi khi hôn nàng đều có chút không khống chế được, lần này cũng không ngoại lệ. Tần Dịch Dương buông cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của nàng ra, dọc theo chiếc cằm trơn láng của nàng, chiếc miệng cực đẹp của người đàn ông đi xuống dưới. Đôi môi nóng bỏng dừng lại ở chiếc cổ trắng mềm của nàng, quyến luyến.

Mùi vị của nàng thật tuyệt. Tần Dịch Dương có chút không dừng lại được, cầm bàn tay nhỏ của nàng quấn lấy cổ mình, cúi đầu ở cổ nàng, mãnh liệt hôn nàng, hít lấy mùi vị của nàng.

“ Đừng. . . đừng mà. . . ưm. . . đừng. . . Dịch Dương. . .”

Ngón tay trắng nõn tinh tế đặt trên bộ comple của hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng lại làm cho cảm giác ướt át ở cổ càng mãnh liệt hơn. Lâm Hi Hi không nhịn nổi “ưm” lên tiếng, cắn môi muốn lui lại phía sau lại bị hắn thắt chặt eo giam trong lòng, tiếp tục hôn.

“Làm sao vậy?” Hô hấp của Tần Dịch Dương có chút nặng nhọc, đôi tay phủ hai bên eo nàng, đôi mắt sáng rực nhìn nàng. Nhìn vào đôi mắt có chút mờ mịt, khan giọng nói “Mẫn cảm như vậy? Anh chỉ hôn em thôi. . .”

Ở cổ nàng vừa trải qua kích tình yêu thương da thịt nên có chút hồng, khiến người ta muốn đem nàng đặt trong lòng bàn tay từng miếng từng miếng ăn hết.

Khuôn mặt Lâm Hi Hi trong nháy mắt đỏ bừng, cố gắng bỏ qua phản ứng của bản thân, không quay khuôn mặt nhỏ lại “Em. . . không có”

Chương 187: Để lại nàng một mình ở lại

Tần Dịch Dương hưởng thụ nàng khẩu thị tâm phi, cúi đầu hôn lên bả vai nàng, nhẹ nhàng mà cắn quai áo nhỏ bé của nàng, váy dài theo bờ vai oánh thuận chảy xuống dưới, thân thể nàng run lên, càng thêm hướng sâu vào trong lòng hắn, lại không chú ý đến bàn tay to lớn của hắn lại đang lướt từ đầu gối nàng đi lên, hướng vào bên trong đùi của nàng đụng chạm tới.

“A. . .” Lâm Hi Hi khẽ kêu lên một tiếng, gò má ửng đỏ, cắn môi anh đào.

Ngón tay tao nhã của hắn thực đã chạm tới nơi mềm mại mị hoặc lòng người của nàng, lòng run lên, cúi đầu áp sát cánh môi nàng dụ dỗ: “Đã ướt như vậy rồi, nghĩ muốn anh phải không? Có nghĩ để anh muốn em không?”

Thân thể người phụ nữ trong thời gian mang thai thực mẫn cảm, không chịu nổi trêu chọc, hắn rõ ràng biết, lại vẫn như trước muốn khơi mào dục vọng trong thân thể nàng, muốn nhìn xem nàng có như trước mà nở rộ dưới thân hắn hay không.

Đó là thời khắc xinh đẹp mê người nhất của nàng.

Tần Dịch Dương cúi đầu thở hổn hển, mặc kệ cho nàng trằn trọc trong ngực mình, động tác trên tay không chút nào ngừng nghỉ. Nàng không ngoan, hai chân thon dài oánh thuận liều mạng khép lại, mang theo thanh âm mông lung trong tiếng khóc cầu xin hắn “Không cần.” Tần Dịch Dương nghe được, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng càng thêm kịch liệt. Hắn hôn nàng, nâng lưng nàng lên, khẽ hạ thấp thân thể của hắn, ngón tay dính đầy dịch yêu ngọt ngào của nàng, bàn tay bao trùm nơi mẫn cảm của nàng, cử động thật mạnh.

“A. . . . .” Nàng rung rẩy rên nhẹ, thanh âm bị hắn nuốt vào trong miệng.

Cách làn váy đơn bạc mỏng manh, tay hắn ở trong thân thể nàng ráo riết tàn sát, nàng trừ bỏ gắt gao ôm lấy cổ hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.

Trong nháy mắt vật lạ xâm nhập vào trong cơ thể, nàng tựa như bị điện giật, lắc đầu không cho hắn tiến vào.

“Ngoan . . . . Hi Hi, không có việc gì, thực đã hơn ba tháng, anh sẽ không làm con bị thương . . . .” Tần Dịch Dương thấp giọng dụ dỗ nàng, cúi người phủ lên thân thể ngọt ngào của nàng, hôn lên cánh môi nàng, “Mở chân ra . . . Để cho anh yêu em thật tốt. . .”

Lâm Hi Hi run rẩy buông mọi đề phòng, nhưng không có nghĩ đến tay hắn lại gắt gao xỏ xuyên tiến vào.

Một trận tê dại trí mạng hướng trong thân thể đánh úp vào. Nàng suýt nữa không chịu nổi, một cái rùng mình hướng phía sau lùi về. Ngón tay Tần Dịch Dương tiến vào càng sâu, chậm rãi xỏ xuyên rồi rút ra, từ ôn nhu đến tàn sát bừa bãi, nàng rốt cục cũng không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu rên rỉ.

“Hi Hi . . . . Hi Hi. . .” hắn không ngừng gọi tên của nàng, làm cho ý thức của nàng ngưng tụ lại, có thể cảm nhận được động tác tà mị của hắn. Ngón tay chuẩn xác tìm đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, ở giây phút trước khi nàng kịp phản kháng hắn đâm mạnh một cái, quả nhiên nàng hét lên một tiếng chói tai, cả người bắt đầu run rẩy, hắn cúi đầu vùi vào cổ nàng hít lấy hương vị của nàng, chuyên tâm duy trì cao triều của nàng.

Cách âm của phòng hóa trang cũng không thực sự tốt, chính là bên ngoài yến hội đã bắt đầu, không ai sẽ đến đây tìm người. Huống chi lúc đi vào hắn đã khóa trái lại, ngay từ đầu đã không tính toán buông tha nàng.

Đoạt lấy thời khắc xinh đẹp nhất của nàng, Tần Dịch Dương chăm chú nhìn dưới thân, cô gái nhỏ bé nằm trên một đống lễ phục bằng vải dệt, thân thể tuyết trắng thon thả không chút mỡ thừa, trong lòng rung động mãnh liệt, cúi đầu hôn lấy nụ hoa đỏ bừng trước ngực nàng, dưới thân lại ra sức xỏ xuyên.

Bị ẩm ướt nóng bỏng bao trùm hút vào, lại ra sức ra vào cọ sát hết lần này đến lần khác, thân thể nàng từng đợt từng đợt run rẩy, khoái cảm từng đợt chồng chất ập tới, muốn tránh né, hắn lại mãnh liệt lao xuống chiếm giữ.

“A. . . .” Lâm Hi Hi thét chói tai, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi, cảm giác thân thể đã rã rời sắp hỏng mất.

Tần Dịch Dương cúi đầu hôn nàng, cánh môi nóng bỏng men theo đường cong duyên dáng của nàng lần xuống xương quai xanh xinh đẹp, nghe thanh âm ngâm nga không thể kìm nén của nàng, động tác lại càng thêm xâm nhập.

Thân thể của nàng quá mức mẫn cảm, dù chỉ là kích thích nhỏ cũng nhanh chóng lên đỉnh, Tần Dịch Dương thở gấp ngậm lấy vành tai đỏ bừng của nàng, ngăn chặn cánh tay nhỏ bé không an phận của nàng bên người, lại một lần nữa mãnh liệt xuyên qua đem thân thể nàng chìm sâu vào khoái cảm hưởng thụ, nàng thét chói tai, thân thể kịch liệt run rẩy . . . .

Một lần lại một lần, thân thể nàng đỏ bừng lên, ý thức tan rã như nước.

Một bên mãnh liệt chiếm giữ lấy nàng, một bên bàn tay ấm áp lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, nhằm dịu đi lực đạo xâm phạm. Thân thể Lâm Hi Hi đã sớm không thể chịu nổi cuộc tàn sát bừa bãi như vậy, mở cánh mi bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thanh âm đứt quãng, cầu xin : “Từ bỏ . . . em chịu không nổi . . . . . Dịch Dương. . . .”

Xuyên qua dưới nách dùng tay chế trụ bả vai của nàng, đem nàng khống chế thành hình dạng một nữ thần xinh đẹp, cố định cái mông nhỏ nhắn, hắn hôn lên cánh môi đỏ bừng hơi sưng của nàng, thanh âm ngắt quãng đáp lại nàng: “Ngoan . . . . Một lần nữa . . . . Lập tức sẽ tốt rồi . . . .”

Nàng chưa kịp nói cái gì, đã cảm giác dưới thân lại bị mãnh liệt xỏ xuyên, tàn sát lại lần nữa bắt đầu, nàng nghĩ muốn phản kháng nhưng không thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho khoái cảm đánh úp, mặc hắn tiến vào thật sâu, nàng chịu không nổi khóc thành tiếng, cảm giác tựa như thân thể sắp nổ tung thành từng mảnh.

Nơi mềm mại mẫn cảm nhất, một lần lại một lần không ngừng va chạm, khoái cảm kích thích dâng trào, tựa như vĩnh viễn cũng không thể ngừng lại, nàng cảm giác bị hắn ôm lấy, thân thể hắn nam tính nóng bỏng, ngay cả thở dốc cũng không thể khống chế được, cánh môi lửa nóng bao trùm bên tai nàng, thanh âm tắc nghẹn nói: “Hi Hi . . . . Anh yêu em . . .”

Trước mắt một mảnh diễm lệ, chua xót mãnh liệt dâng lên trong mắt nàng, rồi đột nhiên chìm vào bóng đêm.

Trong tầm mắt mông lung, không thể nhìn rõ hình dạng vật gì.

Trong căn phòng trống trải giống như chỉ còn lại hô hấp của mình nàng, Lâm Hi Hi hơi hơi cựa người đứng dậy, cảm giác được đau nhức cùng chua xót trong người, miệng khẽ rên một tiếng, sau đó mới ngồi xuống.

Thân thể thực mệt mỏi, so với ngày thường lại càng thêm mệt mỏi.

Người mang thai luôn như vậy, ham ngủ, nàng cũng không ngoại lệ, chính là tàn sát bừa bãi như vậy, cơn buồn ngủ kia lại cành dâng lên mãnh liệt hơn.

Nàng nhìn liếc mắt một cái mới biết đây là nhà trọ của Bác Viễn.

Nơi này từng là phòng của nàng.

Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng, như là cảm thấy một tia bối rối, đứng dậy, phát hiện trên người mình mặc chính là một bộ váy ngủ mềm mại, mà ngoài cửa sổ, đương nhiên là bóng đêm mịt mù.

Thực đã là đêm khuya sao?

Nàng nhớ rõ cùng Lam Đóa tham gia tiệc tối, cư nhiên . . . . Mặt nàng có chút ửng đỏ, nghĩ không hiểu lắm tại sao lại bị hắn hấp dẫn ngay tại phòng hóa trang, thế nhưng lại . . .

Ngón tay mảnh khảnh chống đỡ cái bàn, trong lòng nàng mờ mịt nhớ tới một câu hắn đã nói qua, không biết rốt cuộc là mộng hay vẫn là chân thật. Hắn nói là . . . . Yêu nàng sao?

Như thế tỉnh lại lại nhìn không thấy bóng dáng hắn, trong lòng thực sự có một tia mất mát.

Đêm thực đã khuya, nàng một mình ở trong này, không phải rất lạ sao?

Trên người nàng không có đồ vật truyền thông nào hết, cũng không có biện pháp hỏi bất luận ai, vừa muốn đi ra ngoài xem có ai khác ở đây hay không, tiếng chuông cửa ngoài phòng khách đã vang lên, không khí phòng khách trở lên chấn động.

Chương 188: Tất cả các anh đi chết đi

Nàng ngẩn ra, nhưng đành phải đi qua.

“Xin chào ” thanh âm Lâm Hi Hi có một chút ngại ngần, nhẹ nhàng nói.

Âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên, nàng dừng lại một chút rồi tự hỏi mới nghĩ đến là ai. Đêm khuya tĩnh lặng như vậy có thể nghe thấy tiếng Lạc Thành cũng thật là tốt.

“Lâm tiểu thư tỉnh rồi phải không ? ” Tiếng nói Lạc Thành vang lên, không mang theo độ ấm.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đưa điện thoại lên sát tai : “Đúng vậy”.

Lạc Thành dừng một chút, tiếp tục nói : “Trước tiên, đêm nay Lâm tiểu thư hãy ở lại nhà trọ này, nếu cần gì có thể trực tiếp nói với tôi. Tôi sẽ chuẩn bị. Sáng mai sẽ có người đến đón cô, đây là ý của Tần tiên sinh. “

Lâm Hi Hi không hiểu ra sao.

Nàng không rõ lắm ý tứ của Lạc Thành, nhẹ nhàng hít một hơi, nhẹ giọng hỏi : “Vậy anh ấy ở đâu?”

Tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên dứt khoát: “Tần tiên sinh có việc gấp phải đi trước, cô còn gì phân phó nữa không?”

Có việc đi trước. . .

Lâm Hi Hi cảm thấy cả người dường như mất hết khí lực, hàng lông mi thanh thoát thật dài chậm rãi hạ xuống, nhẹ ngồi trên sàn nhà, thấp giọng nói: “Không cần đâu.”

“Vậy thì tốt, Lâm tiểu thư, không cần nghĩ ngợi nhiều. Tần tiên sinh có nói, vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ mong cô tin tưởng vào chính trực giác của mình. Xin cô hãy bảo trọng.”

Lạc Thành bổ sung thêm một câu, thanh âm dịu dàng hơn một chút.

Lâm Hi Hi vẫn là không để ý lắm đến ý tứ của hắn, thậm chí cũng không để những lời nói ấy ở trong lòng.

Nàng cũng rất muốn tin tưởng hắn, tin tưởng tình yêu của chính mình. Chỉ là trong màn đêm yên tĩnh, cô tịch ấy, cùng nàng triền miên hoan ái, vậy mà một lúc sau bỏ nàng lại ở căn phòng trống trải này. Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc hắn bỏ đi vì cái gì? ?

Trong lòng phảng phất một tia mất mát, giống mạch máu đỏ quấn quanh cổ tay nàng, không ngừng chảy mãi.

“Cảm ơn, tôi đã biết.” Nàng tắt điện thoại, ngồi lặng thật lâu trong phòng khách.

Sàn nhà thật sự rất lạnh, nàng không còn đủ sức lực để ngồi ở đó cả đêm, vì thế chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng tắm, để nước nóng làm nàng dễ chịu hơn một chút, cảm nhận từ đầu đến chân mình đều được tẩy trừ sạch sẽ.

Nhẹ tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, tất cả sinh mệnh cùng tâm tư của nàng đều ở cả nơi này.

Gặp gỡ một người đàn ông, yêu thương người đó, có đứa con chảy chung dòng máu của bọn họ, đây chẳng phải là hạnh phúc mà nàng mong đợi hay sao? Chính là trong giờ phút này, cõi lòng nàng hiện lên làn gió mát mẻ. Từ trong phòng tắm bước ra, nàng quấn chặt thân thể trong chiếc khăn bông thật dày, do dự ngồi ở ghế sofa hồi lâu, lại vẫn không có dũng khí để gọi điện cho hắn.

Dãy số mà nàng đã thuộc nằm lòng.

Bàn tay mảnh khảnh chống đỡ cái trán, không thể lý giải được vấn đề ở đâu, cho dù nàng và hắn đã cùng chung sống dưới một mái nhà, nhưng sao vẫn không có cảm giác ấm áp mà vốn dĩ một “gia đình” cần phải có ? Hoặc cũng có thể vấn đề là ở hắn, có thể hắn vẫn chưa tin tưởng nàng, vì chưa bao giờ hắn nói chuyện thẳng thắn cùng nàng.

Đầu óc thật loạn. . .

Thân ảnh mảnh mai dựa vào thành ghế, ôn nhu vuốt ve cái bụng, nàng yêu thương hỏi : “Cục cưng muốn gặp ba con không?”

Mềm mại lộ ra tia yếu ớt, nàng nhẹ nhàng gập đầu gối lên sofa, cúi đầu nỉ non: “Mẹ cũng rất nhớ ba, muốn gặp ba, chỉ là mẹ không muốn phải ở một mình qua đêm, cục cưng, con cùng ở với mẹ chứ?”

Đầu mùa thu vẫn mang theo hơi lạnh, Lâm Hi Hi cuộn mình ở ghế sofa ngủ đến nửa đêm, đứng lên đi về phía ngăn tủ cầm ra một chiếc chăn mỏng. Nàng rất quen thuộc nơi này, ban công bên ngoài le lói chút ánh sáng, xua đi sương mù dày đặc, mặt trời đã sắp lên.

Cảm giác hơi buồn ngủ, nàng lấy tay xoa nhẹ thái dương, làm dịu đi hoài nghi cùng lo lắng trong lòng mình.

Nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ thật đẹp.

Đêm khuya, một chiếc xe lao như bay trên đường, Lam Đóa ngồi một bên lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.

“Anh có chịu nói không ? Rốt cuộc anh mang cô ấy đi đâu rồi ? Anh không nói tôi nhảy xuống xe đấy!” Cô cắn răng uy hiếp.

Lạc Thành vẫn một mực im lặng, không trả lời.

“Anh muốn gạt cô ấy có đúng không? Anh không muốn cô ấy biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc. Tôi nói cho anh hiểu, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết. Tóm lại các người muốn làm gì ? Muốn đưa cô ấy đi đâu?” Ánh mắt Lam Đóa phát hỏa, khuôn mặt hiện lên sự tức giận không thể che giấu, nói liến thoắng không ngừng.

Lạc Thành vẫn như cũ lạnh nhạt, chuyên tâm lái xe, không có ý định giải thích, cũng không muốn mở miệng nói chuyện.

“Họ Lạc kia, tôi nói dừng xe.” Lam Đóa rống lên một tiếng.

Cô rõ ràng vừa nghe thấy Lạc Thành gọi điện cho Hi Hi, cũng biết cô ấy khẳng định là bọn hắn đã sớm an bài để cô ấy không tham dự bữa tiệc, cũng không nói cho cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ đến lúc này cô ấy còn không biết gì cả.

Lạc Thành cuối cùng cũng có chút động đậy, ánh mắt thản nhiên liếc nàng một cái.

“Lam tiểu thư, vô luận phát sinh chuyện gì, đều là chuyện riêng của Tần tiên sinh và Lâm tiểu thư, cô không cần nhúng tay vào, có hiểu không?” Giọng nói của hắn không chút nào biến đổi, vẫn là lạnh lẽo như thế.

“Tôi không nhúng tay vào thì cô ấy có thể sống được sao?” Lam Đóa đã nổi giận thực sự.

“Tần Dịch Dương có ý gì vậy ? Hai ngày trước còn đến nơi ở của tôi để nhìn cô ấy, đối xử với cô ấy tốt như vậy. Đêm nay lại xuất hiện chuyện này, đùa giỡn đàn bà thấy vui vẻ lắm đúng không ? Muốn cô ấy ngay từ đầu tự sinh tự diệt sao?”

Lạc Thành biểu tình lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô cứng lại một thoáng rồi chậm rãi tan ra.

“Không cần kích động như vậy”. Hắn nghĩ ngợi một hồi, thản nhiên nói ra câu này.

Lâm Đóa xoa xoa một bên mặt, cuối cùng quay sang nói với hắn “Anh dừng xe lại đi, tôi muốn về một mình.”

Trong xe một mảnh yên lặng.

“Lạc Thành, anh không hiểu tiếng người à? Tôi đang nghi ngờ nhận thức của anh đấy”. Lam Đóa thực sự phát hỏa, đã muốn mở cửa xe, chẳng ngờ Lạc Thành nhanh tay hơn đã khóa cửa trước, cô căn bản không thể mở được.

“Hừ. . .” Lam Đóa cười lạnh. “Thật ghê tởm.”

Đúng vậy, thật ghê tởm. Chán ghét nhất là loại đàn ông có tiền có thế, chỉ biết dùng phương thức này để phụ nữ khuất phục sao? Nói vậy thì Hi Hi cũng bị như thế, đàn bà một khi đi rơi vào tay đàn ông đều không thể phản kháng, vậy trong thế giới này còn gì là công bằng, còn đâu là đạo lý, chỉ cần đàn ôngcao hứng, muốn gì được đấy, nghĩ gì đều phải theo sao ? Đều muốn quản cả tâm tình của phụ nữ?

Lạc Thành há miệng thở dốc, muốn nói cái gì nhưng lại thôi.

Khi xe dừng lại dưới nhà cô, hắn mở miệng nói: “Có một khoản tiền đã được gửi vào tài khoản của cô, trong thời gian này, mong cô chiếu cố Lâm tiểu thư thật tốt, đây cũng là ý của Tần tiên sinh.”

Lam Đóa cười lạnh : “Các người yên tâm giao cô ấy cho tôi à? Nói cho các người biết, tôi sẽ không đối xử tử tế với cô ấy, tôi không có thói quen làm bảo mẫu của người khác, đừng hy vọng tôi sẽ chiếu cố cô ấy. Cả cô ấy và đứa nhỏ đều bị hắn ta vứt bỏ, dựa vào cái gì mà một người xa lạ như tôi phải để ý đến Hi Hi ? Các người không biết chuyện này buồn cười thế nào hay sao?”

Lạc Thành chưa bao giờ thấy cô gái này ăn nói khép nép hay khéo léo một chút nào.

Từ trước đến nay tính tình của hắn đều bình tĩnh là thế, chưa từng có xúc động: “Cô sẽ không làm thế đâu”

Lam Đóa xoay người, lười biếng nhìn hắn, mạnh mẽ chặn lại giọt nước sắp tràn ra nơi khóe mắt, oán hận xuống xe: “Tôi mặc kệ các người có lý do gì, có chuyện gì khó xử. . . Tóm lại, các người đi chết đi.”

Cô oán hận nện cửa xe một tiếng, vang lên tiếng sập cửa khô khốc, tiếng giày cao gót va đập dưới chân phát ra âm thanh mạnh mẽ.

Chương 189: Cô có thể rời xa hắn rồi

Tiếng đập cửa vang lên, nàng giật mình gõ mạnh cái thìa vào trong bát, phát ra tiếng kêu.

Thân ảnh mảnh khảnh tiến dần về phía cửa, ở đằng sau cửa, khuôn mặt Mục Thanh Ngôn bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, Hi Hi chớp mắt ngạc nhiên, tiện thể nhìn hắn, mi tâm giãn ra, cười yếu ớt: “Hi Hi, đã lâu không gặp.”

Yên lặng thoáng qua, nàng cũng không để ý người đàn ông này sao lại xuất hiện ở đây ?

Mục Thanh Ngôn.

Dù sao người này cũng làm nàng nổi lên tia bất an, một lần gặp mặt hắn ở Tần trạch, nàng thấy được khuôn mặt ôn nhu tuấn lãng của hắn mang một tia áy náy, mà giờ phút này, hắn vẫn như cũ, một thân Âu phục màu đen, là một luật sư nổi tiếng, có ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm túc.

“Đã lâu không gặp.” lông mày Lâm Hi Hi có chút run rẩy, dịu dàng nói với hắn : “Anh biết tôi ở đây?”

Đã đi vào được nửa đường, cước bộ của hắn hơi ngừng lại, nghe thấy trong giọng nói của nàng mang vẻ khác thường.

“Tôi có việc muốn trao đổi với cô.” Hắn nghiêm túc nhìn nàng, đột ngột nói ra lời giải thích.

Lâm Hi Hi gật đầu, dẫn hắn đến phòng khách.

Không gian phòng khách tràn ngập ánh sáng, nàng mặc một bộ quần áo mềm mại, cái bụng hơi nhô lên, nhẹ nhàng kéo ghế ra. Trong không khí phảng phất mùi hương dịu nhẹ, trái tim Mục Thanh Ngôn cũng ấm áp lên vài phần.

Nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ là giúp hắn kéo ghế. “Trong nồi còn ít cháo, chắc là anh chưa ăn gì đúng không? Tôi đi lấy cho anh nhé.”

Mục Thanh Ngôn lắc đầu: “Không cần đâu Hi Hi, hôm nay tôi đến tìm cô là có việc.”

Ánh mắt nàng hiện lên tia vui vẻ, nhẹ nhàng cười cười: “Để nói sau đi, cháo tôi còn chưa ăn xong. Nếu là tin xấu, chờ tôi ăn no rồi hãy nói, như vậy sẽ tốt hơn.”

Trong lòng Mục Thanh cảm thấy như bị một con dao hung hăng đâm vào.

“Cô có biết tôi muốn nói với cô là tin tức xấu không?”

Lâm Hi Hi lắc đầu, kéo cái ghế dựa ra, nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng không có trả lời, ngược lại nhẹ nhàng nói : “Là ai nói cho anh tôi ở đây? Là ai bảo anh đến nói chuyện với tôi ? Có chuyện gì vậy?”

Như vậy mới đúng, mới là lời nói rõ ràng.

Mục Thanh Ngôn hơi nhíu mi, phiền toái trong lòng cũng giảm xuống, hắn nắm chặt công văn trong tay, cảm thấy rằng tin tức mà hắn sắp nói đây quả thực rất khủng khiếp, ngay cả chính hắn còn không tin được. Ở trong đêm khuya hắn bị đánh thức bởi một cú điện thoại, xác nhận sự kiện kia, hơn nữa là đích thân hắn đi làm.

Ngón tay thon dài siết chặt lại rồi buông ra, Mục Thanh Ngôn nhìn nàng, mở miệng nói: “Lâm tiểu thư, chồng của cô ủy thác tôi đến tìm cô.”

Hắn thay đổi cả xưng hô.

Lâm Hi Hi đặt lại cái thìa vào trong bát, không phải vì hắn thay đổi xưng hô, mà bời vì chữ ‘chồng’ kia.

Là . . . Tần Dịch Dương.

Là người đó, hôm qua còn ôn nhu đem nàng ôm trong ngực, kịch liệt triền miên cùng nàng, là người đàn ông mà nàng yêu.

Nhẹ nhàng hít một hơi sâu, ánh mắt trong trẻo ngước lên nhìn người đối diện: “Anh ấy rất bận đúng không? Có chuyện gì không thể đến nói trực tiếp với tôi?”

Mục Thanh Ngôn một lần nữa lại nâng lên ánh nhìn, chân thành nói: “Lâm tiểu thư, sáng nay cô có xem tin tức không?”

Hắn gọi nàng là Hi Hi, tức là hắn coi nàng như bạn bè, trong lúc ấy hắn đều ân cần thăm hỏi, mà giờ đây, hắn gọi nàng là Lâm tiểu thư, như vậy có nghĩa thuần túy là vì công việc.

Lâm Hi Hi hơi hơi tự giễu, chính mình như thế nào lại ảo tưởng, quên mất rằng Mục Thanh Ngôn là luật sư của Tần Dịch Dương, tất cả hiệp ước quan trọng đều ủy thác Mục Thanh Ngôn xử lý.

Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương, nàng trả lời: “Tôi không có thói quen xem tin tức buổi sang.”

Lần trước thu mua Nhạc thị, trừ phi phải lợi dụng đến truyền thông, nếu không nàng cũng không bao giờ xem mấy cái tin tức lộn xộn vớ vẩn ấy, ảnh hưởng đến tâm tình, càng là vì những tin tức ấy không đáng tin.

Mục Thanh Ngôn mím môi, đứng dậy đi về phía bàn ăn, cầm lấy điều khiển, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy rất khó mở miệng về vấn đề này, tốt nhất tôi với cô cùng xem tin được không?”

Hắn nói xong, bèn nhanh chóng ấn cái nút màu đỏ ở trên cùng, tivi bắt đầu phát ra tiếng nói.

Tin tức sáng sớm đã bị một biểu ngữ rất lớn chiếm mất.

“Tối hôm qua, tập đoàn Bác Viễn Thế Kỷ đã tổ chức bữa tiệc rất lớn, quy tụ nhiều quan chức cao cấp. Chủ tịch Tần Dịch Dương ủy quyền toàn bộ cổ đông đã đem xí nghiệp Bác Viễn chính thức gia nhập liên minh Châu Á. Cũng nói thêm về kế hoạch sẽ rời Trung Quốc trong thời gian tới đây để quay về quê hương Anh quốc. Tần Dịch Dương tiên sinh rốt cuộc đã xác minh với báo giới về cuộc hôn nhân của mình. Trong bữa tiệc, tiên sinh đã chính thức tuyên bố tình cảm vợ chồng với Lâm Hi Hi đã chính thức tan vỡ. Ngay trong ngày hôm nay sẽ giải quyết tất cả thủ tục liên quan đến vấn đề ly hôn. Trước khi Nhạc thị bị thu mua, cuộc hôn nhân này được công khai, phần lớn truyền thông đều hỏi nguyên nhân, mà Tần Dịch Dương tiên sinh đều khẳng định đây chỉ là một trò chơi, khi đã kết thúc thì phải chấm dứt. . . Đây là tin tức trong ngày mà phóng viên đã cung cấp.”

Hình ảnh chớp lên dần dần ổn định trở lại, đó là một không gian tỏa đầy ánh nắng, hình ảnh cao ngất tuấn tú của người đàn ông thành thục lộ ra làm cho người người cam nguyện thuần phục. Khóe miệng kia gợi lên ý cười lạnh, nhưng nàng không quen.

Lâm Hi Hi im lặng ngồi bên bàn ăn trong suốt bằng thủy tinh khắc họa đường nét tinh tế của ngón tay nàng, có vẻ hiện lên yếu ớt. Nàng từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng gì, ngay cả khi màn hình đã không còn phát tin tức ấy nữa.

Tần Dịch Dương chính thức tuyên bố về nước. . . cũng là lúc chấm dứt quan hệ hôn nhân với nàng.

Đây là toàn bộ nội dung.

Mục Thanh Ngôn tắt tivi đi, trong lòng lắng lại một ít lo lắng cùng nghiêm trọng, thản nhiên xoay người, ngữ điệu chậm dần lại: “Lâm tiểu thư, đây là mục đích tôi tới đây. . .”

Thân ảnh cao lớn của hắn lại gần, từ trong cặp lấy ra công văn cùng hiệp ước, đưa cho nàng.

“Đối với yêu cầu ly hôn của cô, Tần tiên sinh đã đồng ý, trước cũng đã ký tên rồi. Hiện tại chỉ cần chữ ký của cô nữa là hoàn thành. Có thể thỏa mãn nguyện vọng của cô.”

Hắn tinh ý liếc nhìn nàng một chút: “Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư, sự tình lâu như vậy mới thông báo cho cô, cô có thể như nguyện ý rời khỏi người đàn ông ấy rồi.”

Nàng chớp mắt một cái, cả không gian như bị vỡ ra thành hàng trăm khe hở, mưa tầm tã từ trên trời đổ ập xuống, dập tắt đi hết thảy sức lực cùng tình yêu trong lòng nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, gắt gao cắn cánh môi mới có thể ngăn chặn từng đợt xé rách đau đớn trong tâm khảm.

“Anh có biết. . . là tôi phải rời khỏi anh ấy. . . . hay là anh ấy vứt bỏ tôi?” Nàng bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn vô cùng, áp lực trong lồng ngực làm nàng không thở nổi, chậm rãi hướng Mục Thanh Ngôn nói.

Vẫn đứng tại nơi đó, thân thể anh tuấn cao lớn, khuôn mặt Mục Thanh Ngôn khẽ biến sắc, hắn hơi nhíu mi, tâm bỗng nhiên hung hăng bị va chạm mà trở nên đau đớn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
80s toys - Atari. I still have